Thấy bộ dáng mê mang của Triệu Trường Hà, nữ tử cũng lý giải được tâm tình của y lúc này, không nói thêm gì nữa. Nàng giục ngựa lượn quanh một vòng, lập tức trông thấy phía đầu thôn có tấm bia đá, phía trên viết “Triệu Thố”, bèn gật đầu đáp:
- Triệu Thố, lúc trước ta có hỏi người bên đường, người ấy nói Triệu Thố phía trước cách hơn mười dặm, hẳn là con đường này không sai.
Tiếp đó dò xét thi thể đám hung thủ xung quanh, nàng lại lần nữa nhíu mày nói nhỏ:
- Vậy là bọn hắn tới đây rồi? Nhưng vì sao phải đả thảo kinh xà như thế này?
Nữ tử ngồi xổm xuống, cẩn thận lục soát thi thể hai kẻ áo đen, đáng tiếc ngoài vài mảnh bạc vụn ra cũng chẳng có chứng nhận thân phận nào khác. Nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu cũng không nắm bắt được trọng điểm, quay đầu thấy Triệu Trường Hà vẫn đứng ngơ ngác ở đó, thở dài hỏi:
- Người còn có thân nhân nào không?
Triệu Trường Hà vẫn lắc đầu.
Nàng tiếp túc nói:
- Ta có việc đi đến Lạc Gia Trang, ngươi nếu như không ngại có thể đi cùng ta. Hậu sự nơi này có thể giao cho người phía trên đến xử lý, ngươi cũng có thể tìm một chốn dung thân yên ổn ở đó.
Đến Lạc Gia Trang tìm việc cái gì chứ? Triệu Trường Hà cảm thấy có phải chính mình trong mộng đã lệch lạc khỏi mục đích ban đầu rồi không...Nhưng nghĩ lại mà nói, mục đích ban đầu nên tìm thế nào bây giờ?
Thấy hắn do dự, nữ tử một lần nữa khuyên nhủ:
- Thời đại loạn thế này, người chưa từng luyện võ như ngươi cũng chỉ có thể bị người khác bắt nạt. Lạc Gia Trang tốt xấu gì cũng là Đại Hạ danh môn, nghe nói có dính dáng sâu xa đến hoàng thất, nếu có thể ở đó học nghệ, mới có hy vọng báo được thù nhà, cũng là nền móng để lập nghiệp sau này.
Đại Hạ...
Con mẹ nó, giấc mộng này còn diễn giải cả thế giới quan nữa sao?
Hắn nhất thời chẳng muốn nghĩ xa đến thế, vô ý bèn đáp:
- Tỷ tỷ ngươi lợi hại như vậy, nếu như học võ, ta muốn học của tỷ có được không?
- Tỷ tỷ? Ta với người tuổi tác ai lớn hơn còn chưa chắc đâu này. – Nữ tử cười khẽ lắc đầu nói – Ta lưu lạc giang hồ, không có cách nào dạy đồ đệ. Lạc Gia Trang ngược lại thích hợp với ngươi, có ta dẫn tiến, có lẽ sẽ giúp ngươi thuận lợi hơn một chút.
Triệu Trường Hà không có phương án tốt hơn nên đành đáp:
- Cũng được. Vừa rồi có chút thất thần, quên mất cảm tạ ơn cứu mạng của cô nương, không biết tên của cô nương là?
- Nhạc Hồng Linh.
Nữ tử tùy ý đáp, có chút hiếu kỳ hỏi lại:
- Ngươi ăn nói không giống người đọc sách lắm, ngươi tên là gì?
- Triệu Trường Hà.
Trùng hợp nơi đây lại là Triệu Thố.
Nhạc Hồng Hinh không nói thêm gì nữa, đưa tay kéo mạnh một phát, Triệu Trường Hà chỉ cảm thấy chính mình cưỡi mây đạp gió bay lên, rất nhanh đã rơi xuống lưng ngựa, an vị sau lưng Nhạc Hồng Linh.
Trước mặt y lúc này là tấm lưng yểu điệu của giai nhân gần trong gang tấc, loáng thoáng còn có thể ngửi đến mùi hương thơm ngát trên người nàng. Lão cẩu độc thân Triệu Trường Hà tâm viên ý mã nghĩ lung tung một phen, thành thành thật thật nắm chặt lấy phía sau yên ngựa. Y thầm cảm khái lần nhập mộng này so với những lần trước còn kinh khủng hơn, thật sự quá chi tiết rồi.
Lần này có đối thoại, có dư hương thơm ngát quanh quẩn, có nữ hiệp hiên ngang, thẳng thắn tiêu sái, cơ bản chẳng khác gì người thật.
Làn tuyết mỏng manh rơi dọc đường, bóng ngựa đạp gió tuyết mà đi, cảm giác lạnh lẽo. Nhạc Hồng Linh lúc này giục ngựa phi nước đại, tóc dài theo gió vờn quanh chạm vào mặt hắn ngưa ngứa.
Những lần trước ngoại trừ chém giết thì tuyệt nhiên chẳng có gì khác, đừng nói gì đến giấc mơ có trải nghiệm chân thực, kỹ càng thế này.
Vết thương trên mặt bị rạch lúc này vẫn còn đau, hắn duỗi tay sờ thử đụng toàn là vết máu.
Triệu Trường Hà nhìn bàn tay máu nhuộm đỏ, bỗng nhiên có chút khủng hoảng, nếu như đây không phải là mộng thì sao?
Trong lòng y có chút loạn, nhất thời cũng không biết nên hỏi chuyện Nhạc Hồng Linh thế nào, cứ thế một đường tĩnh mịch.
Đi được ước chừng 10 dặm, phía trước xuất hiện một một mảnh ruộng lớn. Tiết đông chí, đại hàn, mặt ruộng lúc này hơi có tuyết mỏng, không một bóng người, cuối tầm mắt là liên miên trang viên, tường viện cao ngất, không đếm nổi rộng bao nhiêu. Con đường đi thông đến chính giữa trang viên, phía trước là cổng lớn để thờ tự, trên đề ba chữ mạ vàng “Lạc Gia Trang”
Nhạc Hồng Linh khẽ ghìm cương ngựa, nhìn thấy thủ vệ trước cửa vẫn như thường ngày bèn thở hắt ra một hơi:
- Xem ra trang viên này không có việc gì.
Rất nhanh liền có gia đinh ngăn cản cả hai:
- Khách đến thăm dừng bước.
Nhạc Hồng Linh ghìm ngựa, ôm quyền hành lễ theo lễ tiết giang hồ:
- Thỉnh cầu thông báo cho Lạc trang chủ, Lạc Hà sơn trang Nhạc Hồng Linh cầu kiến.
Thanh âm không lớn, lại như thần chung mộ cổ, ngân nga không dứt. Trong lòng Triệu Trường Hà thầm hâm mộ, đây chính là nội lực nhỉ...Không giống như mình, ngồi trên lưng ngựa cũng có thể bị xóc đến suýt nội thương:
Không đợi người hầu kịp đáp lại, từ bên trong trang viên đã truyền đến tiếng cười nói sang sảng:
- Ngọn gió nào đem Nhạc cô nương đến thôn chúng ta, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, hạnh ngộ hạnh ngộ a. Mở cửa, đón khách.
Lập tức nhóm người hầu của trang viên lục tục mở rộng cửa chính, một người đàn ông trung niên từ bên trong nhanh chân ra đón, gặp mặt liền cười nói:
- Quả nhiên là “Hoàng hôn chi thì, lạc nhật hồng linh chiếu vãn hà”, đẹp đến mức không nhiễm sương khói nhân gian a, giang hồ đồn đại quả nhiên có đạo lý.
Triệu Trường Hà:
- Ọe...
Nhạc Hồng Linh:
- ......
Triệu Trường Hà không phải cố ý buồn nôn người khác, y lần đầu cưỡi ngựa, thật sự là bị xóc đến buồn nôn. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, hắn quả thật sẽ đồng ý với trang chủ, cô nàng này thật sự là đại mỹ nhân hiếm có.
Người đàn ông trung niên hướng ánh mắt về phía Triệu Trường Hà, giọng tò mò hỏi:
- Vị này là?
“Khục”, Nhạc Hồng Linh vội ho một tiếng, giúp Triệu Trường Hà xuống ngựa, sau đó chắp tay đáp:
- Hồng Linh gặp qua Lạc trang chủ. Lần này đến đây là có chút sự tình bí mật cần bẩm báo. Mà người này vừa vặn có chút liên quan....
Triệu Trường Hà một bên dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Tấm thẻ thứ hai y rút được là một cái ngọc bội, nói là chỉ vị trí ban đầu, kết quả lúc nãy tại thôn trang chẳng thấy đâu, cũng không nhìn ra có gì quan hệ với ngọc bội. Bí mật mà nàng nói bây giờ hẳn sẽ có liên quan đi?